[Phiêu du nơi nào] – Lam Hy Nhi
Chương 3:
Lúc đến nơi , đã có ba người đợi sẵn .
– Tiểu Tinh , họ sẽ là hộ vệ kiêm lão sư của ngươi , dạy ngươi tất cả mọi thứ , được chứ ? Nào , để ta giới thiệu .
Người tóc tím , mắt tím , tên Dạ Tử , mỹ nam tử theo lối lãnh diễm , tựa như núi băng lạnh ngắt .
Người tóc vàng mắt xanh , tên Dương Ngọc Lâm , vẻ đẹp chi lòa tr
n đầy sức s
ng , anh tu
n ti
u s
i .
Ngời còn lại t
c bạch kim , m
t lam nhạt , l
Âu D
ơng Thần Phong , đi
m đạm
n nhu .
Chậc , quả l ng
ời đẹp vui m
t . Ta tặc l
ỡi . Th
i Ho
ng th
ợng đ
l
m sao kiếm đ
ợc m
y mỹ nam thế n
y ? Chủng loại g
cũng c
.
– Mỗi ngời sẽ dạy con hai ng
y , ng
y thứ bảy th
con l
m g
thỏa thích , đ
ợc chứ ?
Ta mỉm cời , nhún vai .
– Ai đầu tin ?
– Dạ Tử trc , tiếp l
Âu D
ơng Thần Phong v
cu
i cùng l
D
ơng Ngọc L
m .
– Đợc th
i , Dạ Tử , đi theo ta .
Hn
m trầm lạnh lẽo đi cùng ta ra khỏi Th
phòng .
– V ti
u viện của ta , ng
ơi biết đ
ờng chứ ? – ta gian xảo c
ời . T
n mặt băng n
y nh
n thật đ
ng y
u , chọc cho h
n đỏ mặt sẽ r
t vui . M
ời lăm tuổi đầu còn ra vẻ xa c
ch , thật khiến ta mu
n hảo hảo dạy dỗ h
n .
Hn gật đầu .
– Ngồi xung – ta thản nhi
n ra lệnh .
Hn ngoan ngoãn l
m theo .
– Cõng ta v ti
u viện . Ta ghét đi kiệu .
Hn đ
a m
t nh
n ta , tia s
ng kinh ngạc l
e l
n trong phút ch
c , rồi biến m
t .
Đờng đi kh
ng ng
n cũng chẳng d
i , ta tựa đầu lên tấm lưng hắn , nghịch nghịch những sợi tóc tím như màn đêm , tóc hắn có mùi bạc hà , thanh mát lại ấm áp .
Về đến tiểu viện , ta tụt xuống , dẫn hắn vào phòng ngủ , ngồi lên giường . Thấy hắn vẫn đứng ở cửa , ta ngoắc tay :
– Lại đây .
Hắn bước vào .
– Qùy xuống .
Răm rắp nghe theo .
– Nghe theo lệnh một tiểu cô nương nhỏ hơn ngươi mấy tuổi lận , có khó chịu không ?
– Thưa công chúa , không . Thần tình nguyện .
– Ngươi sẽ nghe theo mọi điều ta nói ? – ta chống cằm .
Hắn gật đầu tức tắp .
– Là của riêng ta chăng ? – ta cười cười , mắt cong lên .
Hắn ngẩn ngơ , cúi đầu xuống để những sợi tóc che đi cái tai đang ửng hồng . A , hảo khả ái !
– Ngẩng mặt lên – ta đưa tay lên mặt hắn .
Hai đôi môi chạm vào nhau .
Bạc môi hắn run run .
Ta mở to mắt , thu hết vẻ ngượng ngùng của hắn , vẫn giữ nguyên vị trí , nói :
– Ngươi sẽ nghe theo mọi điều ta nói mà , Tiểu Dạ ~
Lập tức ta đưa lưỡi vẽ lên nét môi hắn , ánh mắt khiêu khích nhìn thẳng vào con ngươi tím sẫm. Tay cũng không rảnh , nhẹ nhàng vuốt ve cổ hắn .
– Nhìn phản ứng này của ngươi , chắc không phải nụ hôn đầu đấy chứ ? – ta nói , lưỡi nhỏ vẫn tiếp tục khiêu chiến hắn .
Soạt !
Khuôn mặt hắn ửng hồng ngay tắp tức , môi khẽ hé ra . Nhân cơ hội , lưỡi ta liền luồn vào trong , cuốn lấy lưỡi hắn , mắt vẫn chẳng hề nhắm .
Một hồi dây dưa kịch liệt .
Lúc hai đôi môi rời nhau , kéo theo chỉ bạc , ta vươn lưỡi liếm hết , đưa tay xoa lên môi hắn :
– Tiểu Dạ , ta chấm ngươi . Ngươi là người của ta .
Không có hỏi , không có “sẽ ” , cứ như vậy bá đạo tuyên bố với hắn .
– Có điều , ngươi cần học cách hôn , tất nhiên là với riêng ta .
Vươn người lại gần hắn , thì thầm bên tai :
– Đây cũng là nụ hôn đầu của ta , coi như hòa .
Nói rồi lần xuống cổ hắn , cắn nhẹ một cái để lại một dấu đỏ hồng .
Nhìn khuôn mặt hắn đỏ bừng như cà chua chín , ta cười ha hả hài lòng .
– Giờ mau dạy ta đi chứ , lão sư .
Một ngày đầu hạ , nắng ngập tràn , trong căn phòng nhỏ chất đầy sách , một tiểu cô nương mười ba tuổi ngồi trong lòng một thiếu niên mười lăm tuổi . Tiểu cô nương nét mặt như trăng , hắc mâu hoa đào , tóc đen mê hoặc , một vẻ đẹp ngây thơ pha lẫn nét yêu diễm thật dễ khiến lòng người điên đảo . Thiếu niên lãnh diễm mắt tím như màn đêm , tóc tím buộc gọn gàng , mặc tử bào khiến bạch y tiểu cô nương trong lòng thêm nổi bật . Nhìn kĩ sẽ thấy tay tiểu cô nương đang nắm chặt tay thiếu niên , thiếu niên mặt đượm hồng , một tay cầm sách kể chuyện xưa . Tiểu cô nương gật gật đầu nhỏ , thỉnh thoảng hỏi vài câu , thiếu niên liền giảng giải chi tiết , mỗi lần thiếu niên trả lời xong thắc mắc , tiểu cô nương lại hôn nhẹ lên tay hắn , thiếu niên mặt đỏ đánh trống lảng nói sang chuyện khác .
A , quả một khung cảnh đẹp đẽ chẳng lời nào tả hết !
– Tiểu Dạ , ngủ ở đây với ta – ta ngọt ngào cười nhìn hắn – ngươi nằm trong ta nằm ngoài – tay liền chỉ về cái giường gỗ to .
– Ân .
– Ngươi đỏ mặt cả ngày .
– Ân .
– Ngươi nói ít quá .
– Ân .
– Ngươi là hộ vệ kiêm lão sư hai ngày của ta .
– Ân .
– Ta thích ngươi , còn ngươi ?
– Ân … Khoan ! Khoan ! Cái đó , cái đó , thần …
Tiếng cười như chuông bạc reo , vỡ tan vào nắng chiều .
Màn đêm buông , ngày tàn mất .
Nằm trên giường cùng hắn , ta lặng lẽ nhắm mắt .
Tiểu Dạ ở bên cạnh đã không còn .
Ngươi đi đâu thế , Tiểu Dạ ?
Khóe miệng ta cong lên .
Ánh trăng mờ mờ nhạt nhạt , rơi xuống mặt đất , không cách nào xóa đi mây mù đen tối .
Gió thổi lồng lộng , nhưng mép áo ta không một vết gợn .
Khinh công nhẹ như yến , bước chân nhanh như cắt , chỉ có tiếng tre đu đưa xào xạc .
Một bóng dáng tử y hòa vào bóng đêm , không hề phát hiện một bóng áo trắng theo sau .
A , thời tiết hôm nay quả thật thoải mái mà .
Thế mà cuộc đối thoại bên dưới sao mà nhạt nhẽo vậy chứ ?
Thối Hoàng thượng , đêm khuya không ngủ , ra đây lén lút với Tiểu Dạ của ta , thế là không hay đâu .
Mỉm cười quỷ dị …
– Dạ Tử , ngươi có thấy điều gì khác thường ở công chúa không ?
– Bẩm Hoàng thượng , không có – giọng Tiểu Dạ lãnh đạm , khác hoàn toàn với lúc bên cạnh ta .
Tiểu Dạ , ngươi diễn không tồi !
– Dạ Tử , ngươi là một trong số ít người mà ta có thể tin tưởng – tiếng thở dài não nề – Đừng dối ta , chắc chắn có chuyện gì đó với Công chúa . Nó quá khác , khác so với kết quả ta mong muốn nhận được , nó quá trầm tĩnh xảo quyệt . Lẽ nào ta đã tính sai ? Không thể , bàn cờ ta sắp đặt hai mươi năm nay , sao có thể hỏng vì một tiểu oa nhi ?
Câu sau gần như là rít lên qua kẽ răng .
” Người có thể tin tưởng được … ” sao ?
Tiểu Dạ , ngươi còn có thêm một giá trị tốt , ta sẽ hảo hảo lợi dụng .
– Hừ , Phù Dung chắc chắc đã vi phạm giao ước . Nàng đã nói dối , hẳn là nàng đã nói với nó về chuyện đó , nên nó mới không là một con rối hoàn hảo mà ta mong muốn . Dạ Tử , sai người của ngươi theo dõi nàng đi .
– Vâng , Hoàng Thượng .
– Còn ngươi , tiếp tục theo dõi công chúa đi , có gì bất thường bẩm báo ngay lập tức cho ta .
– Vâng , Hoàng Thượng .
– Hôm nay có thế thôi . Về đi , chớ buông thả .
Nhanh vậy đã kết thúc rồi sao ? Ngồi trên mái nhà quả thật cũng không thoải mái lắm , về thôi .
Khi Dạ Tử trở lại , ta đã yên vị trong chăn ấm .
Hắn leo lên giường , khuôn mặt ta chợt mát lạnh , rồi gò má một mảnh ướt át .
Ngươi muốn gì đây , Dạ Tử ?
Khóe môi mơ hồ một đường cong .
Trong lòng ta âm thầm tính toán …
Tiếng gọi nơi hoang dã~~~~